Câu truyện tôi viết năm 13 tuổi

TOMMYHAPPY VÀ HÀNH TRÌNH VẠN DẶM TRÊN BIỂN

Nhiều ngày lênh đênh trên biển, Tomi đã thấm mệt vì vừa nhớ gia đình vừa bị cơn đói hành hạ. Rồi Tomi chợt thấy mình đang ngồi trên chiếc tủ lạnh cỡ lớn, cậu vui sướng và gắng sức mở tủ ra nhưng cậy mãi mà chẳng được vì cậu đã quá yếu và không còn sức nữa. Tomi thiếp đi trong cơn đói. Bỗng một dáng người gầy gầy hiện ra.
-    A,ông, ông ơi – Tomi vui sướng kêu lên.
-    Tomi của ông à, cháu là một chàng trai dũng cảm, luôn vượt qua được mọi thử thách. Khi vấp ngã, cháu phải đứng dậy và tiếp tục vượt qua nó. Tương lai đang vẫy gọi cháu, hãy trở thành một chàng Siêu dế để làm rạng danh dòng họ Rike của chúng ta cháu yêu ạ. Cố lên – Ông của Tomi căn dặn rồi biến mất sau màn sương.
-    Ông! Ông ơi – Tomi gọi.
   Tomi chợt tỉnh giấc, hóa ra là giấc mơ. Nhưng Tomi vẫn nhớ in lời ông dặn và cậu coi đó là động lực để cậu vượt qua mọi thử thách. Rồi cậu dốc toàn lực để mở tủ lạnh với mong ước sẽ có nhiều thức ăn. Cuối cùng cũng mở ra được, nhưng ôi chao ôi toàn là thức ăn của loài người. Tomi ngẫm nghĩ một lát rồi cậu nhảy vào chén luôn: “Thức ăn của loài người, loài người ăn được thì Tomi ta cũng cần gì phải lo, ăn được tất.”
   Từ sau những ngày hôm đó, cậu lớn lên và biến đổi hoàn toàn và có những khả năng đặc biệt mà loài dế không có sau những lần lột xác.
   Trên biển đâu phải lúc nào nào cũng sóng yên biển lặng cơ chứ. Một ngày kia Tomi nhận ra được một tin động trời từ các bạn cá là sắp có một cơn bão mạnh sẽ ập tới đây. Nhưng theo bản năngcậu biết trước được trước khi có bão bao giờ cũng nắng gắt (vì đây là mùa hè mà). Biết là thế nhưng cậu không ngờ lại nóng đến thế này. Sức nóng của mặt trời như muốn thiêu sống cả Tomi, hơi biển bốc lên khiến cậu cảm thấy khó chịu. Nhưng cậu vẫn làm việc chăm chỉ, cậu đóng những chỗ hở ở tủ và chằng dây an toàn. Đến chiều mọi việcđã xong tất, Tomi cảm thấy an tâm,cậu chui trong tủ trú ngụ qua cơn bão. Và ngay tối hôm đó cơn bão ập đến chiếc tủ lạnh lắc lư theo dòng nước lúc lên lúc xuống. Bỗng cậu nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết bên ngoài. Cậu hé mở cánh cửa số do cậu tự làm thì thấy một chú dế đang chới với gần chiếc tủ lạnh của cậu. Tomi quang chiếc “phao cứu sinh” ( tất nhiên là cậu tự làm bằng những miếng xốp rồi). Chú dế chới với cuối cùng cũng tóm được vào chiếc phao, Tomi ra sức kéo bạn vào. Vừa kéo vào cậu bạn đã ngất luôn rồi, chắc vì cậu bạn đã quá mệt. Một lúc sau cậu bạn tỉnh lại, Tomi đưa nước uống và thức ăn cho và bắt đầu hỏi, đúng hơn là một cuộc điều tra nhỏ :
-    Cậu tỉnh lại rồi, ăn chút gì lót dạ đi kẻo lả.
-    Ừm, cảm ơn bạn nhiều lắm.
-    Không có chi. Mà cậu là ai, từ đâu đến, sao cậu lại lưu lạc đến đây?
-    Mình tên là Chi Chi Ri, cứ gọi mình là Chi Ri là được, còn mình đến từ sứ xở Kim Chi, thuộc dòng họ Lazaku.
-    Còn mình là Tomi Happy thuộc dòng họ Rike đến từ sứ xở Hoa anh đào. Mà sao cậu lại lạc tới tận đây?
-    À, mình đang định đi đến đảo Lu xôn ở PhiLípPin để thăm cô em họ tên là Chi Ri Ko nhưng không may mắn gặp bão nhờ có cậu ứng cứu không thì mình đã làm mồi cho “thủy quái” rồi.
   Nghe đến hai từ “thủy quái”, Tomi ngạc nhiên hỏi:
-    Thủy quái là ai thế? Đáng sợ lắm hả Chi Ri?
-    Ủa, cậu không biết sao, “thủy quái” chính là tên Tomo, đại vương càng to của mình biển này đó. Hắn vô cùng độc ác, luôn hại các sinh vật dưới nước và cả sinh vật đi biển như cậu và tớ đó – Chi Ri hùng hồn kể lại.
   Nghe lời Chi Ri kể mà khiến Tomi sởn cả gai ốc. Nhưng nhớ lại lời ông dặn, cậu lại không còn sợ hãi nữa, Tomi ưỡn ngực ra oai :
-    Hừm, cái tên Tomi quái ác này, tớ sẽ cho lão một bài học nhớ đời.
-    Thật là dũng cảm, quả là cậu có dũng khí của con nhà võ, một tinh thần Samurai mạnh mẽ nhưng mà lão thủy quái Tomo mạnh lắm và còn có đám binh tôm nữa đó.
-    Ta yếu sức thì ta dùng mưu, cậu chớ quá lo.
   Và tối hôm đó Tomi và Chi Ri bàn kế hoạch quên cả cơn bão dữ dội ở bên ngoài…
   Hôm sau, khi cơn bão đã tan, bầu trời trong xanh thật là đẹp, lão Tomi cùng lũ binh tôm vừa đi tuần biển vừa để kiếm bữa sáng. Một tên lính thưa :
-    Đại vương, đại vương.
-    Chuyện gì vậy? Ta đang đói meo đây.
-    Dạ, đại vương có thấy hai con mồi đang nằm phơi nắng ở kia không ạ.
-    Đâu đâu?
-    Ở trên cái…phao nổi đó.
-    À! Tuyệt thật ! Chúng ta đi thôi.
   Lão Tomo và lũ binh lính từ từ bơi gần tới chỗ hai người bạn rồi hắn ra lệnh :
-    Bay đâu xông lên!
   Đúng như dự đoán, Tomi và Chi Ri đứng phắt dậy, Tomi biết võ nên đánh bọn chúng, còn Chi Ri cần đoạn dây thừng chạy vòng quanh bọn binh tôm. Lão Tomo nhìn phì cười :
-    Khổ, sắp chết tới nơi rồi còn chạy vòng quanh. Ha ha ha.
  Nhưng đâu như hắn nghĩ, khi đã hoàn thành công việc, Chi Ri ra tín hiệu, Tomi nhảy phắt lên cao, đợi có có vậy Chi Ri cột đoạn dây lại, lũ binh tôm ngã ngửa. Hóa ra trong lúc Tomi đánh chúng thì Chi Ri đã nhanh chóng buộc chân chúng lại. Lão Tomo cười ngạo mạn:
-    Khà khà, khá khen cho các ngươi thông minh, nhưng lần này thì đừng hòng.
   Vừa dứt câu, lão ta nhảy lên cao, giơ hai cái càng sắc nhọn định kẹp thẳng vào Tomi và Chi Ri. Nhưng hắn đâu ngờ mình đã chui vào cái bẫy mà hai người bạn đã chuẩn bị tối qua. Lão ta vùng vẫy và cố ra khỏi lưới và cuối cùng lão cũng ra được :
-    Cái bẫy này mà đòi thắng ta ư. Hai ngươi khinh thường ta quá rồi đấy.
   Nắm được sơ hở, Tomi tung cú đấm sấm sét đầy uy lực vào tên Tomo làm cho lão choáng váng. Tomi ra hiệu, Chi Ri dùng dây thừng chắc trói chặt lão lại. Lão ta ê ẩm vì cú trời giáng của Tomi rồi ngất đi. Chi Ri đẩy lão về biển:
-    Vậy là xong, chúng ta thắng rồi.
   Cư dân biển cả thấy lão “thủy quái” đã bị hạ gục rất vui sướng và vỗ tay vang dội.
-    Tôi không tin vào mắt mình nữa.
-    Hai bạn quả là anh hùng của biển cả.
-    Hai cậu có thể cho bọn mình biết quý danh được không?
-    Tớ là Tomi, còn đây là Chi Ri bạn tớ - Tomi giới thiệu
   Tomi vừa dứt lời thì các bạn đã hào hứng :
-    Tomi ơi, tớ yêu cậu lắm!
-    Chi Ri ơi, cho tớ xin chữ kí với.
   Những lời khen thưởng khiến cho hai bạn cảm thấy rát phấn chấn. Rồi từ dưới nước, một giọng nói ồm ồm vang lên. Thì ra là cụ Rùa :
-    Ta là trưởng lão của vùng biển này, ta  thay mặt cư dân nơi đây cảm ơn hai vị anh hùng,nếu không phiền xin hai vị hãy ở lại chơi với chúng tôi để chúng tôi thiết đãi nhị vị anh hùng một bữa.
   Cụ Rùa vừa dứt lời, cả đoàn thủy sinh đông đúc hai bạn xuống nước. Vừa đặt chân xuống dưới nước, Tomi và Chi Ri đều kêu lên :
-    Ối! Ối! Tôi không biết bơi.
   Mọi người ngạc nhiên rồi đưa hai cậu trở lại tủ lạnh và nói:
-    Hai cậu không biết bơi à ? Vậy thì sao bây giờ.
-    A ! Đúng rồi, chúng ta sẽ bày tiệc trên chiếc tủ lạnh này.
-    Yeah!
   Bữa tiệc liên hoan thật vui đáo để. Người ca hát, người nhảy múa đông vui náo nhiệt. Trong bữa tiệc, bác cá Chim nói :
-    Chúng ta ai cũng biết bơi nhưng trừ hai anh bạn này ra, sao chúng ta không dạy các abnj ấy biết bơi  nhỉ ?
-    Cao kiến, nếu hai dũng sĩ biết vởi giỏi, họ sẽ xuống nước chơi với chúng ta.
-    Thế thì thích quá!
   Bác cá Chim tiếp lời :
-    Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ học bơi nhé hai bạn.
   Tomi và Chi Ri lúng ngúng :
-    Ơ…ơ…
-    Liệu có được không?
-    Chắc không được đâu ạ.
   Cô Tôm an ủi :
-    Con người to xác, vụng về hơn hai cháu lắm nhưng họ cũng biết bơi và họ còn là bá chủ biển cả, các cháu lo gì.
   Anh Mực nói kháy :
-    Tại chị Tôm ghét họ nên hèn chi chị lên bàn tiệc liên tục với: tôm hấp, tôm rang,… đủ loại. Hi… hi…
   Cô tôm bĩu môi :
-    Này cậu Mực, nhà cậu cũng đâu có kém:  mực nướng, mực xào đâu thiếu món nào … Ha…ha…:   Cuộc nói chuyện diễn ra quá nửa đêm. Khi mọi người đã đi ngủ, Tomi lên nóc tủ nằm nghĩ: Bơi ư, liệu có sao không mình chưa bao giờ làm cả? Không, không, không được nản, mình phải trởi thành một Siêu dế hùng mạnh! Ngày hôm sau, ngày bắt đầu khóa huấn luyện bơi của hai bạn. Từ sáng mọi người đã khởi động. Những động tác khởi động trên bờ dường như không gây khó cho hai người bạn. Nhưng khi vừa xuống nước thử, hai bạn đã tí chết đuối :
-    May mà không sao – Cô Tôm thở phào nhẹ nhõm.
-    Thôi, hôm nay tạm dừng ở đây, mai sẽ tiếp tục. – Bác cá Chim tuyên bố.
   Tối hôm đó, trong bữa ăn, Chi Ri bảo Tomi:
-    Tomi ơi, hay mình thôi đi,  tớ hãi lắm rồi.
   Tomi phân vân một chút rồi khuyên :
-    Chi Ri à, chúng ta hãy cố lên, sẽ biết bơi thôi mà. Một khi biết bơi rồi chúng ta có thể chơi với các bạn dưới nước, không bị chết đuối…
   Nghe Tomi phân giải một hồi Chi Ri gật gù hiểu ra và từ bỏ ý định thôi bơi.
   Hôm sau, khi trời còn ngái ngủ, Tomi và Chi Ri đã dạy và khởi động cơ thê:
-    1 2 3 4 5 6 7 8 2 2 3 4 … - Tomi hô
-    Sao các cháu dậy sớm thế? - Bác cá Chim hỏi.
-    Dạ chạu vận động cơ thể cho khỏe ạ.
-    À, vậy chúng ta bắt đầu nhé.
   Hai bạn tập làm quen với nước, hôm nay có vẻ thạo hơn hôm qua nên khi bơi đã đơn giản hơn.
-    Hai cháu thả lỏng cơ thể ra.
-    Tomi, chú ý nhịp chân
-    Chi Ri, cháu đừng đập chân mạnh quá.
-    Tốt lắm.
   Ngoài tiếng dạy của bác cá Chim còn có sự cổ vũ của các bạn:
-    Tomi, Chi Ri cố lên !
-    Hai cậu bơi đẹp lắm!
   Những lời khen ngợi khiến hai bạn phấn chấn hơn, sau hơn một tuần khổ luyện, Tomi và Chi Ri đã bơi rất giỏi mọi tư thế và biết các xử lý tình huống bơi. Và một tuần sau nữa, khi kết thúc khóa học bơi và lặn, hai bạn đã bơi rất rất giỏi. Tối hôm đó cũng chính là bữa tiệc chia tay cư dân biển của hai bạn. Trong bữa tiệc, Tomi kể lại những kỉ niệm của hai tuần sống cùng với các bạn. Người vui, người buồn xen lẫn.
   Hôm sau, khi chia tay, cụ Rùa đã tặng cho hai bạn huy chương hiệp sĩ, còn bác cá Chim tặng cho hai bạn nhánh san hô để làm kỉ niệm:
-    Tạm biệt hai cháu, chúc hai cháu lên đường bình an!
-    Ơ, khoan, khoan đã, hộc…hộc…hộc. – Anh mực ngăn.
   Mọi người đổ dồn mắt vào anh Mực, không để mọi người hỏi, anh Mực nói:
-    Trước khi đi, chúng ta phải làm một tấm ảnh kỉ niệm chứ, mọi người xếp hàng vào nào. Cười lên nào. Tách…tách.
   Chụp xong anh Mực cười bảo :
-    Đây, tấm này tôi tặng hai bạn, còn tấm này chúng tôi sẽ giữ làm kỉ niệm. Và cuối cùng tôi tặng cậu chiếc máy ảnh này, hãy giữ gìn cẩn thận nha. Tạm biệt
   Tomi nói :
-    Thôi chúng cháu phải đi rồi, cảm ơn mọi người những ngày qua, chúng cháu sẽ nhớ mọi người lắm. Tạm biệt mọi người
   Tomi và Chi Ri khởi hành tạm biệt mọi người, trong lòng ai cũng lưu luyến nhưng cuộc hành trình vẫn là cuộc hành trình, chúng ta phải tiếp tục nó thôi.
   Sau mười ngày lênh đênh trên biển, cuối cùng cũng tới đảo Lu xôn và Chi Ri mừng rỡ. Tomi hỏi :
-    Cuối cùng cũng tới may quá. Mà Chi Ri,em cậu ở đâu?
-    Khi cậu cập bờ, đi một tí nữa là có ngôi lành tên Leiyu, em tớ sống ở đó.
-    A, có phải ngôi làng kia không?
-    Đúng rồi.
-    Chuẩn bị cập bến.
   Chiếc tủ lạnh vừa cập bến, Tomi nhảy xuống buộc dây vào cột để giữ chiếc tủ lạnh khỏi trôi, buộc xong, Tomi quay lại.
-    Ô, một cô gái kìa Chi Ri ơi.
   Chi Ri đang chuẩn bị hành lí quay lại nhìn.
-    Ừ, ơ! Dáng người này.
   Ngợ một chút, Chi Ri reo lên làm Tomi ngạc nhiên.
-    A! Chi Ri Ko! Chi Ri Ko ơi.
   Cô gái quay lại rồi hô to:
-    A! Anh, anh Chi Chi Ri, đúng anh rồi, anh ơi.
   Hai anh em ôm chầm lấy nhau. Tomi chạy tới hỏi :
-    Em cậu đấy hả, xinh ghê.
   Cô gái giật mình.
-    Anh ơi, ai thế?
   Chi Ri cười giới thiệu:
-    Đây là anh Tomi Happy.
   Cô gái cười :
-    Chào anh, em tên làChi Ri Ko, anh cứ gọi em là Ri Ko.
   Tomi chào :
-    Chào em, anh là Tomi Happy, em cứ gọi anh là Tomi.
   Xong, cả ba người cùng vào làng. Hôm đó, vào buổi tối, mọi người ăn cơm cùng xum họp. Tomi kể về bản thân và cuộc gặp gỡ giữa mình và ChiRi, còn Chi Ri kể từ đó đến lúc gặp mọi người. Bố của RiKo khe :
-    Hai đứa giỏi thật, giỏi nhất là Tomi.
   Chi Ri nói thêm :
-    Cậu ấy giỏi lắm chú ạ.
   Khi đi ngủ, Tomi nói thầm với Chi Ri.
-    Hình như tớ thấy cư dân ở đây có vẻ không vui thì phải.
   Chi Ri ngẫm :
-    Ừ, tớ cũng thấy thế.
   Sáng hôm sau, Tomi chợp mắt dậy thì nghe thấy tiếng xì xào, cậu áp tai vào cửa nghe.
-    Ngày phải phải đấu rồi, làm sao đây, chúng ta đã dùng đủ cách rồi, lão mạnh quá.
-    Hừ, vậy là lại nộp lương thực rồi, huhu
-    Mẹ ơi đừng khóc, hay chúng ta nhờ anh Tomi và anh Ri Ki.
-    Không được, nhất định không. Nhỡ hai đứa nó có mệnh hệ gì thì sao?
   Bỗng đằng sau, Tomin nghe thấy hơi thở mạnh, một bàn tay đặt lên vai cậu:
-    Hừ - Chi Ri tức.
-    Trời, cậu làm tớ giật mình. – Tomi kêu lên.
   Tomi vừa nói xong, Chi Ri đã nhảy ra ngoài nói:
-    Mọi người đang giấu con điều gì phải không?
   Cả nhà giật mình:
-    Con đã nghe rồi sao. Vậy thôi không giấu con nữa, cả hai đứa ra đây chú kể cho các con nghe.
   Vậy là Tomi và ChiRi cùng ra ngồi nghe chú Chi Lu Ki (bố của Chi Ri Ko) kể :
-    Vào vụ mùa năm trước, làng Leiryu của chúng ta bình an, mọi người ra đồng thu hoạch, thì đâu racái tên xưng là Nakago đến quấy nhiễu, hắn bắt tiểu thư Mi-bo-shi và bảo thách đấu nếu ta thắng hăn thì sẽ trả lại tiểu thư và không bắt dân làng cống nộp nữa còn nếu nó thắng thì tiểu thư sẽ làm vợ nó và dân làng phải cống nộp lương thực cho nó.Cứ mỗi tháng một lần, làng phải cử ra những dũng sĩ khỏe nhất nhưng vẫn không địch nổi hắn, hắn còn chấp chúng tôi dùng kiếm những vẫn thua, mai đã là ngày đấu rồi, chúng tôi thì hết sạch lương thực mà võ sĩ thì còn có ba người là chú, anh Co Ka Ki và bác A-shi-ta-ke thôi, không đủ sức đấu lại nó.
   Chi Ri sững lại, Ri Ko thút thít :
-    Vậy là mai bố ra trận rồi, hứ … hứ …
   Mẹ Ri Ko an ủi :
-    Nín đi con.
   Tomi nghe mà tan tim cậu sôi sung sục đầy căm phẫn :
-    Hừm, tên này thật ngang ngược. Cháu sẽ giúp mọi người.
   Chi Ri tròn mắt:
-    Tomi! Đã thế tớ cùng sẽ phụ một tay.
   Chú Chi Lu Ki”
-    Hai cháu, chú xin hai cháu, việc này rất nguy hiểm.
   Tomi đứng phắt dậy thưa :
-    Thưa chú, cháu là con dân Nhật Bản, con cháu dòng họ Rike. Một dòng họ dế lớn mạnh ở đó và cháu là một kiếm sĩ thực thụ, mang trong mình dòng máu Samurai. Cháu sẽ chiến đấu cùng mọi người. Sự mất mát về gia đình, đó là sự mất mát lớn nhất của cháu rồi. Cháu không muốn người khác cũng giống cháu.
   Tomi nói mà mọi người lặng đi, không gian tĩnh lặng lạ thường. Không để không gian đó lâu, Tomi nói :
-    Giờ không phải là lúc rảnh nữa, chúng ta mau tập hợp các võ sĩ vào để bàn cách.
-    Không cần gọi đâu, bọn ta ở đây rồi.
-    Tốt rồi, chúng ta cùng ra sân nào.
-    Giời mọi người thử đánh vào hình nộm đi.
   Sau một giờ quan sát, Tomi rút ra :
-    Cháu đã hiểu vì sao mọi người lại thua lão Nakago rồi.
-    Cháu hiểu ư? -  Mọi người đồng thanh.
-    Vâng, vì mọi người để lộ ra nhiều điểm yếu.
-    Điểm yếu ư?
-    Vâng, chú Chi Lu Ki để điểm yếu lưng, anh Cô Ka Ki ở yết hầu, bác A-shi-ta-ke ở sườn còn Chi Ri thì ở bụng.
   Nghe Tomi phán, mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên. Thế là Tomi sửa dần cho mọi người và dạy họ một số chiêu thức phòng ngự tấn công. Cô Mo Ro Ha cười bảo (mẹ của Ri Ko ):
-    Mọi người chăm chỉ quá nhỉ, ăn trưa thôi.
   Bữa trưa hôm đó mọi người ăn thật ngon, ai cũng khen Tomi giỏi. Đến chiều, mọi người đánh có vẻ tốt hơn nhiều so với sáng, những chiêu thức phòng ngự tấn công đã sử dụng thành thạo. Tomi gọi :
-    Mọi người ơi, nghỉ tay đã.
   Mọi người dừng tay vào nói chuyện:
-    Chúng ta đã loại bỏ nhiều điểm yếu, các chiêu thức cũng đã thành thạo, chắc chắn chúng ta sẽ thắng thôi.
-    Chưa đâu ạ. – Tomi nghiêm mặt.
-    Chưa ? – Mọi người ngơ ra.
-    Vâng, chừng thế chưa đủ, ta còn phải hợp sức nữa.
-    Hợp sức.
-    Đúng mọi người làm như thế này nè…

   Tối hôm đó trăng rằm, Tomi nằm ngoài hiên vừa hóng gió vừa nghĩ : “ông ơi, mọi người ơi, ngày mai cháu phải chiến đấu rồi, hãy cho cháu sức để chiến đấu và sự dũng cảm để chiến thắng”
   Sáng hôm sau, ở đấu trường bờ biển, mọi người đứng chật ních. Từ trên trời, tên Nakago nhảy xuống cười ngạo mạn:
-    Ha…ha…ha…, các ngươi đã chuẩn bị lương thực và cầu kinh sám hối cho lũ võ si quê của các người chưa. Ha…ha…ha.
   Chú Chi La Ki ra đầu tiên:
-    Tên bọ ngựa xấu xí kia, lãnh chiêu.
-    Ha… ha, ta chỉ cho người một bung là đi luôn.
-    Đừng hòng.
   Cuộc chiến nảy lửa.
-    Ngươi giỏi đấy.
   Cuối cùng chú Chi La Ki bị ngã, tên Nakago đã yếu đi chút, không để lão ta nghỉ, anh Co Ka Ki rồi bác A-shi-ta-ke, Chi Ri. Bị tấn công liên tục, lão đã mệt dần nhưng vẫn hênh hoang:
-    Chỉ vậy thôi ư, ta thắng rồi nhé ha…ha.
   Tomi thình lình xuất hiện mà không ai biết :
-    Còn ta đây này.
-    Chắc ngươi chỉ là con tép riu cuối cùng.
   Không dài dòng với lão ta, nhìn lợi thế, Tomi tung một cú trời giáng vào lão làm lão choáng váng. Tomi tung chiêu liên tục, lão không kịp trở tay. Tomi thấy lão đã yếu sức quá liên ra hiệu, bốn người võ sĩ nhảy vào kết hợp với Tomi tạo ra một sức mạnh khổng lồ nhằm chúng vào hắn. Cả đấu trường im lặng. Lão Nakago tuyên bố một cách yếu ớt:
-    Ta…ta…xin…thua…hự.
  Vừa nói xong, hắn ngất xỉu luôn.
-    Chào mọi người – Một giọng nói vang lên.
-    A, tiểu thư, tiểu thư Mi-ba-shi.
   Cuộc hội ngộ vui vẻ. Tối hôm đó mọi người ăn tiệc tưng bừng và xứng danh người anh hùng Tomi. Tomi và mọi người chụp tấm ảnh kỉ niệm. Một buổi tối vui vẻ.
   Sáng hôm sau, mọi người tỉnh dậy không thấy Tomi đâu, chỉ thấy cậu để lại bức thử ở lại : “Tạm biệt mọi người, cháu phải lên đường thôi, những vùng đất mới đang đón chờ cháu. Chúc mọi người ở lại vui vẻ.”  Mọi người hiểu ra và ai cũng nhớ đến Tomi, người anh hùng trong lòng họ.
   Còn nói về Tomi, sáng sớm hôm đó, Tomi lên đường sớm để mọi người không biết. Ấy nhưng trong lòng cậu cũng nhớ mọi người lắm. Vừa lên tủ lạnh, cậu  cắt dây là đẩy tủ ra biển tiếp tục cuộc hành trình. Cậu vừa ngồi xuống định chống tay nhưng tay cậu cảm thấy có cái gì đó mềm mềm. Bỗng:
-    Á.
   Một tiếng kêu thất thanh làm Tomi giật mình.
-    Sao cậu lại đè lên tôi. – Con vật đó lên tiếng.
   Tomi mắt chữ “A” mồm chữ “O” hỏi.
-    Cậu là con gì thế, sao lại ở đây?
   Cậu bé đó trả lời:
-    Tôi không phải con gì hết, tôi là chuột Ho-to Ho-ri, cứ gọi tôi là Ho-ri còn tại sao tôi ở đây ư. Đó là hôm qua, mọi người ở làng tôi chẳng coi tôi ra gì cả vì những phát mình của tôi nên họ ghét tôi, tôi căm họ lắm vậy là tôi ra bờ biển gặp cái tủ của cậu rồi leo lên ngủ luôn mặc cho nó trôi đi đâu thì đi.
-    Ồ ra thế. Vậy cậu đi cùng tôi nhé.
-    Ừ, được thôi. Mà cậu có gì ăn không?
-    À, có, ở trong tủ đó.
   Tomi vừa nói xong thì cậu ta đã chui vào trong rồi. Tomi đành lẽo đẽo vào cùng, sực nhớ:
-    Ê, khoan đã, đó là thức ăn của con người.
-    Ôi trời ơi, sao không nói sớm.
-    Nhưng chắc không sao đâu, hoặc có sao thhì chắc cũng gần giống tớ.
   Sáng ra thức giấc, Ho-ri đã thay đổi và có khả năng đặc biệt mà loài chuột không có.
-    Quả không sai, tớ lại thành thế này, thôi đành chấp nhận.
-    Cậu hay thật đó. – Tomi cười.
-    Thôi thôi! Ấy! Mà cậu tên là gì vậy?
-    Tớ là Tomi.
-    Ừ, Tomi. Ê, mà sao cái tủ lạnh này đi chậm quá trời. Để tớ nắp thêm cái động cơ đi cho nhanh.
   Tối hôm đó, Tomi nghĩ: “Cái cậu bạn mới này thật là hay, chắc đây là duyên trời.”
   Sau mấy ngày phiêu du, hai bạn cập hồn đảo nhỏ để cung cấp lương thực. Đang tắm dưới nước, Tomi nghe thấy hai bạn cá bảo nhau:
-    Ê cậu biết chưa, ở chỗ biển Đông đang có vụ tràn dầu lớn lắm đó.
   Nghe thế Tomi mặc đồ rồi chạy tìm Ho-ri.
-    Ho…Ho-ri ơi
-    Gì vậy.
-    Tôi vừa nghe thấy có một vụ tràn dầu nơi mình sắp qua.
-    Thế ư.
-    Ôi, trời sắp tối rồi.
-    Thôi đêm nay ta nghỉ ở đây đi.
-    Ừ.
   Nào ngờ đúng đêm hôm đó, một cơn bão ập đến hòn đảo đấy quấn đi chiếc tủ lạnh của Tomi. Sáng hôm sau, Tomi và Ho-ri ra bờ biển thì không thấy tủ lạnh đâu, thất vọng tột cùng. Tomi nghĩ lại :
-    Không, vậy chưa phải là hết. Ho-ri, cậu rất giỏi. Chúng ta sẽ làm một con thuyền mới.
-    Đúng.
   Sau hai ngày hì hục, cuối cùng chiếc thuyền đã làm xong, một loại thuyền không thấm dầu.
-    Chúng ta khởi hành thôi.
-    Nó đi nhanh thật.
   Tomi nhìn ra xa:
-    Vũng dầu tràn kia, giảm tốc, giảm tốc. 
   Con thuyền chậm lại đi qua thì thấy một thứ gì đó đang nhấp nhổm trong vùng dầu, Tomi và Ho-ri lại gần thì trời ơi, một con bạch tuộc con, nó đang bị nhiểm phải dầu.
-    Làm sao đây? – Ho-ri hỏi.
-    Chúng ta mau qua chỗ dầu này nhanh.
   Vừa qua xong, Tomi nhảy xuống nước đưa bạch tuộc xuống để rửa dầu bám đi.
-    Rồi nè, đỡ cậu ấy lên hộ tớ với.
-    Nặng thế mẹ ơi. Ối! Ối! Thịt đè người, ặc, ặc.
-    Cẩn thận, cho cậu ấy uống nước đi.
-    Từ đã, để tớ cho cậu ấy uống thuốc tẩy dầu này đã.
   Một lúc sau, khi bạch tuộc đã dậy.
-    A, cậu ấy tỉnh rồi. – Tomi reo lên.
-    Ơ, đây là đâu, các cậu là ai? – Cậu bé bạch tuộc hỏi.
-    Tớ là Ho-ri, đây là Tomi. Chúng tớ vừa cứu cậu khỏi vụ tràn dầu đó. – Hori tiếp lời.
-    Đúng rồi, hai cậu là ân nhân cứu mạng tớ, ơn huệ này tớ không quên. Còn giờ tớ phải về rồi. À, tớ là Ca-ta-ra.
   Vừa nói xong, ở dưới nước, một con bạch tuộc to đùng nổi lên..
-    Ối! Ối! Mẹ ơi cứu con. – Hai cậu la thất thanh.
-    Các cậu không phải sợ, đây là ba tớ tên Ca-su-mi. Ba ba, ba ơi.
-    Con trai cưng.
-    Ba ơi,  đây là hai người đã cứu con đó.
-    Cảm ơn hai cậu.
   Nói rồi, ba con bạch tuộc mất hút dưới làn nước xanh.
   Mấy ngày sau, vào một buổi tối khi hai bạn đang ngủ, thì biển động dữ dội, thuyền chao đảo Tomi hét lên :
-    Nắm lấy tay tớ.
   Sáng hôm sau,khi biển lặng, sóng yên. Một cậu bé tên là Hải ra biển ngồi thì thấy Tomi, Ho-ri đang nằm đó. Hải lay:
-    Hai bạn ơi, dậy đi.
-    Á, mình mình còn sống ư, đây là đâu. – Tomi tỉnh dậy lay Ho-ri.
-    Ê, Ho-ri, Ho-ri ơi.
-    Ơ! Á, con người.
   Ho-ri kêu lên, lôi Tomi chạy
   Hải nhẹ nhàng:
-    Đừng sợ, ta là bạn mà.
   Tomi sợ hãi:
-    Cậu không làm hại chúng tôi chứ.
-    Không
   Tomi lại gần, Ho-ri kéo lại, Tomi bảo:
-    Thôi nào họ làm hại ta đâu.
   Tomi chào:
-    Cậu là ai thế? Tớ là Tomi, còn đây là Ho-ri bạn tớ.
   Hải đáp:
-    Tớ là Hải. Mà cậu hiểu tớ nói ư.
   Tomi đáp:
-    Ừ. Mà tớ cũng không biết tại sao tớ lại hiểu nữa.
   Rồi Hải dắt hai bạn vào túp lều tranh ven rừng. Tomi hỏi :
-    Cậu sống ở đây à ?
   Hải kể :
-    Tớ bị ép sống ở đây thôi, hồi bé tớ bị ép lên thuyền hải tặc rồi chịu đựng khổ sở làm lính cho bọn chúng rồi lúc thuyền đậu bến thì đậu ở hòn đảo này để chúng giấu vàng và bỏ tớ ở đây. Chúng đánh đập tớ dã man nếu tớ nghỉ tay một xíu. Tớ đang muốn thoát khỏi bọn chúng nhưng chỉ sợ chúng sẽ giết tớ. Hu…hu.
   Tomi và Ho-ri thương:
-    Tội cậu thật. Mà Ho-ri sao chúng ta không giúp cậu bé nhỉ?
-    Ừ, phải đó.
-    Nhưng chúng đông và mạnh lắm.
-    Vậy chúng ta sẽ dùng mưu.
-    Đúng.
-    Hải à, cậu biết gì về nơi giáu kho báu của bọn chúng?
-    À tớ có biết, khi chúng tới hang, chúng đọc câu thần chú “Vàng ơi, hàng về rồi “ cửa hang sẽ mở ra còn “ Vàng ơi hàng đi nha”, cửa hang sẽ đóng lại.
-    Vậy sao cậu không báo với quốc vương ở đây? – Ho-ri hỏi.
-    Nhưng tớ không biết nhà vua ở đâu.
-    Nhưng chắc là các động vật ở đây sẽ biết.
   Nói chuyện một hồi Tomi bảo :
-    vậy như thế này nhé, tớ sẽ đi báo cáo với đức vua,Ho-ri giỏi kĩ thuật cậu hãy làm hình nọm giả Hải có thế di chuyển linh hoạt nhé. Còn Hải, tối nay cậu hãy chuốc rượu say cho bọn cướp biển để Ho-ri làm việc rồi tới sáng, cậu hô là có trộm cướp vàng để dụ bọn chúng vào hang rồi đọc thần chú đóng cửa hang lại, cùng lúc đó tớ và lính triều đình sẽ đến tóm chúng lại.Ha…ha…vậy là xong.
-    Được rồi, bắt đầu nào.
   Tất cả đúng như kế hoạch, bọn cướp biển bị tóm gọn. Bọn chúng van xin sửa đổi. Tomi động lòng xin tha cho bọn chúng.
   Vậy là xong, Tomi hỏi Ho-ri:
-    Cậu tiếp tục cuộc hành trình với tớ chứ?
-    Có lẽ tớ nên nói lời chia tay.
-    Ừ, tớ hơi nuối tiếc khi tạm biệt cậu.
-    Chúng ta đã có khoảng thời gian bên nhau, tớ thấy tài năng của tớ bỏ đi thì phí lắm nên tớ sẽ sử dụng nó hi … hi.
-    À, Ho-ri ơi, cậu là loại chuột gì thế, mấy ngày đi với cậu tớ thấy hôi hôi chắc cậu là chuột cống đó hả ha…ha.
-    Đồ xỏ lá, đồ ba que, đồ đểu.
   Vậy là chỉ còn Tomi và Hải tiếp tục cuộc hành trình.
   Nói về lũ hải tặc, chúng căm Tomi và Hải lắm. Chúng tỏ ra ăn năn hối cải đúng hai ngày rồi tẩu thoát bằng chiến thuyền của chúng và đuổi theo Tomi. Chúng chạy sau một ngày đã đuổi kịp Hải và Tomi. Hải và Tomi lâm nguy, tên thuyền trưởng đe dọa:
-    Hải, ngươi không thoát khỏi tay ta đâu. Ha…ha.
   Tưởng chừng tất cả sẽ vô vọng thì từ mặt nước, một con bạch tuộc khổng lồ và mười con bạch tuộc con theo sau nổi lên mặt nước. Nhận ra người quen, Tomi vui sướng:
-    Chú Ca-su-mi, Ca-ta-ra.
   Bọn hải tặc đang chuẩn bị khai hỏa thì chú Ca-si-mi ôm đầu thuyền,cùng lúc đó, mười chú bạc tuộc con đục thuyền giặc, nước tràn vào thuyền,con thuyền dần chìm xuống thì “bùm”, một tiếng nổ vang trời, chú Ca-su-mi ngã xuống nước, hóa ra tên thuyền trưởng độc ác đã khải hỏa trúng chú, Tomi kêu lên :
-    Chú Ca-su-mi, chú đừng chết.
   Cùng lúc đó Ca-ta-ra bơi đến :
-    Ba, ba ơi, ba ơi ba.
   Chú Ca-su-mi nói trong đau đớn:
-    Ca-ta-ra, con hãy chăm sóc mẹ và các em cẩn thận nhé. Còn Tomi cảm ơn cháu đã cứu con chú lần đó lần này chú cứu cháu và chết như thế chú an lòng rồi. Chú vui lắm.
   Rồi chú Ca-su-mi từ từ nhắm mắt lại.
-    Ba, ba ơi, hu…hu…hu… - Ca-ta-ra gào thét.
   Tomi và Hải an ủi:
-    Ca-ta-ra, đừng khóc nữa, ba cậu ở bên kia thấy cậu khóc như vậy sẽ không vui đâu. – Tomi nói.
-    Ca-ta-ra ơi, ba đã giao trách nhiệm cho em là ba đã tin tưởng em. Hãy dũng cảm lên nào. – Hải an ủi
   Ca-ta-ra thôi khóc nhưng làm sao em quên được hình ảnh người cha dũng cảm ấy được, cả Tomi và Hải nữa.
   Cuộc hành trình ấy lại tiếp tục nhưng tất cả đều sẽ cập một bến bờ. Tomi và Hải dừng chân tại một nơi tuyệt vời khiến cả hai phải thốt lên rằng:
-    Đây là trần gian hay tiên cảnh.
   Vâng, hai người bạn của chúng ta đã cập bờ đó là vịnh Vinpear land xinh đẹp.
-    Đây là Việt Nam ư? . –Tomi ngạc nhiên
-    Quả là một đất nước hoàn mỹ. Con người ở đây thật mến khách.- Tomi nói tiếp.
   Tomi và Hải đứng ngắm một lúc thì có hai người đến và hỏi:
-    Có phải con là Hải phải không? Đúng con rồi Hải ơi. Sau mười hai năm xa cách, ba mẹ đã tìm thấy con.
   Tomi chúc mừng Hải:
-    Chúc mừng cậu. Tạm biệt.
   Hải vẫy tay.
-    Tạm biệt.
   Tomi ra bờ biển ngắm nhìn và ôn lại chuyến hành trình. Cậu nhìn biển thật mênh mông và ngoài kia là những thử thách. Và Tomi nghĩ ra ước vọng của mình chính là hòa bình. Hòa bình giúp con người ta gần nhau hơn, yêu thương lẫn nhau. Tomi nghĩ cuộc hành trình này chưa kết thúc, ta phải tiếp tục đi hàn gắn hòa bình, gắn kết yêu thương ở khắp mọi nơi. Giờ cậu đã trở thành “ Siêu Dế” kết hợp đủ mọi yếu tố rồi, cậu phải làm cho mình nổi bật lên nữa. Tomi lim dim suy nghĩ, bỗng cậu giật mình:
-    Hình như cả tuần nay mình chưa tắm thì phải?
-    Thảo nào thấy bốc mùi, ghê quá.
-    Giật cả mình, Hải, cậu ra lúc nào vậy.
-    Vừa thôi à, đồ tắm nè, đi bơi thôi.
-    Year.
  Vậy đó một kết thúc à không một mở đâu vui vẻ…


http://www.tomihappy.vn/index.php?route=information/news2&news2_id=61

Nhận xét